Một cây Hắc Thập Tự thật lớn bùng nổ trong phân bộ Đọa Thần Huyết, năng lượng màu đen va vào rìa kết giới vài giây rồi phá tan tành, phân bộ vừa mới xây dựng không tới một tháng cứ vậy bại lộ ra ngoài.
Phục âm đang chuẩn bị chơi trò mèo vờn chuột tiêu diệt những kẻ xâm nhập thoáng chốc sững sờ.
"Cấp Tai Biến?"
"Cấp Tai Biến!"
"Không... đây không phải cấp Tai Biến đích thân tới, là nương theo món đồ liên hệ để cách không tấn công!"
"Cây thập tự màu đen..."
"Này không phải cấp Tai Biến như cái que trộn c*t mới xuất hiện gần đây à, sao lại theo dõi Đọa Thần Huyết bọn ta? Xem bọn ta là quả hồng mềm mà niết à?"
Phục âm lại không biết rằng, trước đó Đọa Thần Huyết bọn chúng đã từng bị Ôn Văn hại một lần rồi...
Cảm nhận được hơi thở của Hắc Thập Tự, Phục âm không còn sợ hãi với thế lực này như trước đó nữa, thậm chí hắn cũng không lùi bước, ngược lại vọt nhanh tới nơi tập trung uy lực.
Tai Nạn chân tự là cường giả tiếp cận cấp Tai Biến nhất, chỉ là đòn tấn công cách không thì không đáng để hắn phải lùi bước!
Gần như là nháy mắt Phục âm đã tiến tới nơi bùng nổ sức mạnh trước tiên, cảm nhận được hơi thở năng lượng nồng đậm lưu lại trong không khí, sắc mặt Phục âm trở nên rất đáng sợ, hiện giờ hắn đã phẫn nộ tới đỉnh điểm rồi.
Mái tóc dài màu đen giống như thủy triều lan tràn ra ngoài, bao phủ cả căn cứ này, làm trụ sở này trở nên đen kịt như địa ngục.
Tất cả quái vật trạm thu nhận đều biến sắc, chúng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, giống như có thứ gì đó rất khủng khiếp sắp giáng lên người mình.
Phục âm đạp không mà đi, tới trung tâm căn cứ, âm thanh lạnh lùng truyền khắp toàn bộ phân bộ: "Hiện giờ rút lui thì tao sẽ không so đo chuyện bọn mày dám mạo phạm, nếu bọn mày vẫn còn muốn tiếp tục... vậy thì tất cả những kẻ xâm nhập đều phải chết!"
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hủ Huyết Giả, Ôn Văn nhướng mày, bảo Đào Thanh Thanh thả ra một con chuột nữa.
Con chuột bò tới gần Phục m, dưới sự điều khiển của Ôn Văn, năng lượng màu đen bùng nổ, hơi thở Tai Ách bao vây lấy hắn, lấy Phục âm làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi ba mươi mét đều lặng im hóa thành tro tàn.
Ngay lúc Ôn Văn cho rằng mình đã giải quyết được Phục âm thì tóc đen vô tận lan ra, xua tan đi năng lượng hỗn loạn.
Phục âm vẫn đứng đó, khẽ thở dốc vài tiếng.
Hắn... không có chút tổn hại nào!
Phục âm giẫm lên tóc đen, ngạo nghễ nói: "Bọn mày cho rằng có cường giả cấp Tai Biến nguyện ý cách không ra tay thì bọn mày muốn làm gì thì làm à? Thế giới này không đơn giản như bọn mày tưởng đâu!"
"Đồ vật để hắn cách không tấn công, có bao nhiêu bọn mày dùng hết đi, không quản bọn mày giãy giụa thế nào, tất cả bọn mày đều phải chết!"
"Phía sau lưng bọn mày có cấp Tai Biến làm chỗ dựa, Đọa Thần Huyết bọn tao cũng có, hơn nữa còn lớn mạnh hơn bọn mày, bọn mày đã khiêu khích sai người rồi!"
Khí thế Hủ Huyết Giả lên cao tới cực điểm, lời hắn nói quả thực huênh hoang không gì sánh bằng, nhưng Ôn Văn lại không có cách nào cả.
Trong trạm thu nhận tiến hành tấn công cự ly xa thì uy lực mười thì chẳng còn được một, hơn nữa uy lực mà con rối chuột có thể thừa nhận cũng có giới hạn.
Vì thế một đòn khi nãy đã là đòn tấn công mạnh nhất mà Ôn Văn có thể đưa ra rồi, thế mà đòn đó vẫn không thể nào tổn thương được Hủ Huyết Giả, như vậy chỉ dựa vào mấy con chuột mà Đào Thanh Thanh mang theo căn bản không thể nào làm gì được hắn.
Phục âm hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhắm về một hướng, tóc đen dần dần lan tới hướng đó.
Hướng đó chính là quỷ ăn xác, tuy Ôn Văn không dùng được năng lực của nó nhưng bình thường cũng coi như ra sức giúp đỡ Ôn Văn làm việc.
Mắt thấy Hủ Huyết Giả muốn tấn công mình, quỷ ăn xác lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Ôn Văn vội vàng điều khiển năng lực trạm thu nhận kéo nó về, tiếp đó quỷ ăn xác biến mất ngay tại chỗ.
Có điều động tác của Ôn Văn chậm mất một chút, tay Phục âm đã nắm chặt, tấn công đã hoàn thành, thứ mà Ôn Văn kéo vào trong trạm chẳng qua chỉ là một cái xác có trăm ngàn lỗ thủng mà thôi!
Con ngươi Ôn Văn co rút, đây là lần đầu tiên anh gặp phải người siêu năng có khả năng giết chết người trước khi anh kéo quái vật vào trạm thu nhận!
Có nghĩa là chỉ cần bị Hủ Huyết Giả nhắm tới, anh căn bản không có cách nào cứu kịp!
Tiếp tục để đám quái vật ở lại nơi này quá nguy hiểm, hơn nữa quấy phá cũng đủ rồi, không cần phải tiếp nhận tổn thất quá lớn, vì thế Ôn Văn lập tức thu quái vật về.
Nhìn thấy đám quái vật biến mất, sắc mặt Hủ Huyết Giả trở nên khó coi cùng cực, vội vàng ra tay tấn công.
Nhưng một con quái vật biến bất thì hắn có thể giết chết con khác, hiện giờ tất cả quái vật cùng biến mất, cho dù là Hủ Huyết Giả thì cũng không có cách nào ngăn lại.
Hơn nữa kiểu biến mất của đám quái vật này cũng làm Hủ Huyết Giả mơ hồ cảm thấy khiếp sợ.
Hắn căn bản không cảm nhận được đám quái vật này biến mất như thế nào!
Hiện giờ nghĩ lại, cho dù là sự tồn tại cấp Tai Biến cũng không có cách nào không xuất hiện bản thể, chỉ cách không làm nhiều quái vật không chút dấu hiệu xuất hiện trong trụ sở của mình như thế, lại ở ngay trước mắt hắn mang chúng đi, mà hắn thì không thể nhìn ra chút manh mối nào trong quá trình đó.
Lẽ nào phía sau đám này có sự tồn tại vô thượng trên cả cấp Tai Biến?
Nhưng.... nếu thật sự có chống lưng lớn như vậy thì vì sao chúng lại tập kích phân bộ của mình mà sức chiến đấu cao nhất chỉ là cấp Tai Nạn trung tự mà thôi?
Đang suy tư thì Hủ Huyết Giả phát hiện trong số quái vật tới tập kích, con quái vật cấp Tai Nạn trung tự mạnh nhất kia vẫn chưa rời đi.
"Thật thú vị, còn dám ở lại nơi này, để tao xem thử xem bọn mày rốt cuộc có lai lịch như thế nào."
Tóc đen bao trùm lấy Phục m, lúc tóc đen tản ra thì Phục âm đã xuất hiện ở trước mặt con quái vật kia.
Quái vật ở lại nơi này là một kẻ đầu trọc không có mặt, kẻ này chính là vô diện ma.
Cảm nhận được hơi thở của vô diện ma, Hủ Huyết Giả nhíu mày: "Mày là ác ma... tại sao trong đám tập kích lại có ác ma tồn tại, lẽ nào đám này có liên quan với 'Vực Sâu'?
Vô diện ma lúng túng đứng đối diện Hủ Huyết Giả, hai chân run rẩy mất tự nhiên, nếu không phải Ôn Văn đang ngó chừng thì chỉ sợ hắn đã quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi.
Chênh lệch của hắn và Hủ Huyết Giả không nhỏ hơn chênh lệch của hắn với bất cứ người siêu năng cấp Tai Hại nào.
"Vì sao mày dám ở lại, lẽ nào mày cho rằng mày có thể trốn thoát khỏi tay tao sao?"
Vô diện ma lúng túng ho khan hai tiếng nói: "Khụ khụ, chủ nhân muốn tao chuyển lời với mày."
"Nói gì?" Hủ Huyết Giả tò mỏ hỏi, hắn có thể kiêu ngạo với đám quái vật tới tập kích nhưng lời nói của cấp Tai Biến thì vẫn nghiêm túc ứng phó.
Nói cái gì? Tao làm soa biết nói cái gì....
Kỳ thật vô diện ma chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi, bởi vì Ôn Văn nói rằng hắn là quái vật cấp Tai Nạn trung tự, sẽ không bị Phục âm KO ngay lập tức, vì thế hắn phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể rời khỏi nơi này.
Ấp úng nửa ngày, thẳng tới khi ánh mắt Phục âm ngày càng khó coi, thoạt nhìn như muốn ra tay thì vô diện ma mới quyết tâm liều mạng, trực tiếp rống to với Phục m: "Tao là chấp sự dướng trướng 'Hắc Thập Tự' đại nhân, thay mặt tuyên bố cho mày biết!"
"Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, đại nhân sẽ giáng xuống hiện thực, quét sạch đám giòi bọ trốn trong trận doanh bóng tối bọn mày!"
"Hãy chờ đi, hãy run sợ đi, hãy hốt hoảng bỏ trốn đi, phán xét cuối cùng sẽ giáng xuống!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo